Tôi đến với vovinam chỉ là một sự tình cờ cùng một người bạn thân học cùng lớp.khi biết tôi đi học võ những người bạn của tôi đã khuyên tôi không nên đi học thật sự họ nói rằng đó là một sự hoang phí thời gian.Nhưng tôi vẫn luôn giữ vững quyết định của mình.vì với tôi võ thuật là một niềm đan mê từ thuở thơ ấu.Lúc đầu chọn môn võ để học tôi đã rất băn khoăn không biết nên chọn võ cổ truyền hay là Kung Phu.Vừa lúc tôi đang băn khoăn thì thấy có một anh đang mặc võ phục màu xanh dương đi qua.và tôi đã hỏi anh về môn võ anh đang học anh nói rằng anh học võ vovinam.Trang phục màu xanh dương như màu của nước biển thật sự đã lôi cuốn tôi.lúc đầu chỉ vì sự tò mò nên tôi đã đến lớp tập võ vôvinam,đến với buổi tập tôi được giao lưu vì rất nhiều bạn bè cùng các anh chị lớn tuổi.
Đúng là nếu chỉ có niềm đan mê thì vẫn chưa đủ mà thêm vào đó phải có sự kiên trì.học được gần hai tuần người tôi ê ẩm và vô cùng mệt mỏi chân tay chỗ nào cũng đau, và tôi đã bị ốm sốt phát ban và lên hạch suốt một tuần. Chị tôi chắc vì chăm sóc tôi nhiều quá nên đã cấm tôi đi học võ.Nhưng tôi luôn nghĩ rằng bỏ cuộc lúc này chính là tự đầu hàng với khó khăn và thách thức.